Bạn và Người ta
Author: Ngư
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về Ngư, tác phẩm được viết với mục đích hoàn toàn phi lợi nhuận
Rating: PG-13
Pairing: Jimin x Jungkook
Category: humor, sap, OCC
Status: completed
Note : Oneshot đầu tiên viết về JiKook. Hãy yêu thương hai bạn ấy thật nhiều nha ❤ ~
Summary: Bạn gặp người ta lần đầu ở tiệm bánh…
Wairnings: không
+++
ạn gặp người ta lần đầu ở tiệm bánh.
Khi ấy bạn ứ quan tâm đâu.
Thứ nhất vì bạn tới mua bánh, không ngắm người, đàn ông con trai ấy mà, làm gì cũng phải mục đích rõ ràng, tới mua bánh là tới mua bánh, không ngắm người là không ngắm người. Thứ hai là vì, đàn ông con trai thì phải nhìn thẳng. Người ta thấp hơn tầm nhìn, bạn vì cớ gì phải cúi xuống để quan sát người ta?
Mặc dù, suỵt, sau này dù người ta ngồi, bạn cũng bất chấp hết mà cúi xuống ngắm người ta. Nhưng cái đó không liên quan đến chuyện đàn ông con trai, nó là vấn đề của tình cảm.
Sau đó bạn gặp lại người ta ở trạm chờ xe buýt. Trưa thì cũng chẳng nắng, gió đưa qua đưa lại mát quá chừng, nhưng bởi bạn đói rồi, bạn cũng không có thì giờ quan sát mọi người xung quanh.
Trớ trêu là cái xe buýt bạn chờ nó giống hệt cái số của nó vậy – 88, nó vừa đi vừa tám, đã ít chuyến rồi lại còn chậm. Bạn ngồi ở ghế chờ, hai mắt lim dim, đầu nghiêng sang một bên.
Đột nhiên bạn thấy cái gì đó chạm nhẹ vào vai mình, kệ đi, bạn nghĩ, cái gì cũng được, bạn đang bận.
Rồi cái gì đấy lại cào nhẹ vào vai bạn. Bằng nỗ lực phi thường của đàn ông con trai, bạn mở hé mắt, đầu vẫn nghiêng như cũ. Người ta nhìn bạn, gãi đầu hai cái, rồi cười bảo, “Không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật trùng hợp.”
Bạn ngồi thẳng người, bắt đầu phân tích. Thế rồi bạn tự dưng thấy người nào đó nói cũng đúng, ở cùng nhau lâu sẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách của nhau − đầu bạn hình như nó hoạt động cũng chậm như cái xe 88 kia rồi.
Người ta như thể biết bạn chẳng nhớ ra nên nói luôn, “Chiều hôm trước ở tiệm bánh kem ấy. Cậu mua một cái bánh vị dâu rồi vừa ra khỏi cửa lại quay lại nì nèo chị bán hàng cho thêm nửa cái vị táo vì bánh rơi mất một nửa ở cửa.”
Mắt bạn mở hơi to một chút. Ờ đúng rồi. Cách đây mấy hôm bạn đi mua bánh. Và ờ. Bạn ra đến cửa thì thế nào một nửa nó rơi mất tiêu nên bạn quay lại mè nheo chị bán hàng cho thêm một nửa cái vị táo.
Nhưng mà khoan, bạn không nhớ người ta. Và não bạn lại một lần nữa ì ạch phân tích.
Bạn không quen người này, và người ta cũng không phải bạn của anh Namjoon, bạn thề. Bạn của anh Namjoon toàn những người coi “cuộc đời là sân khấu rap”, họ nói bình thường cũng giống như đang rap ấy. Bạn còn trong đó có một anh tự xưng là Dao, lúc nào mở miệng là tay sẽ vung qua vung lại như dao chém. Khi bạn hỏi anh Namjoon vì sao anh ta lại lấy tên là Dao vậy, anh Namjoon chỉ bảo, “bố nó bán thịt”. Còn mấy anh nữa cũng dị dị kiểu đó, nên bạn nhớ mặt từng người. Không có ai mắt híp như mắt mèo, má bánh nếp như này đâu.
Hay là bạn của anh Hoseok? Không phải đâu, bạn của anh Hoseok thì giống như bị lên đồng ấy. Hoặc là kiểu tai bị nặng. Lúc nào mấy người họ nói chuyện cũng dùng âm lượng lớn hơn người bình thường, không run run nhỏ nhỏ như người này.
Hay là của anh Yoongi? À không thể. Hai năm nay, anh Yoongi chẳng kết nạp thêm người bạn mới nào cả, anh ấy đang bận theo đuổi chị Ngủ rồi.
Thế nghĩa là bạn không quen và không có mối quan hệ nào liên quan với người ta?
“À vâng. Đúng rồi.” Bạn lịch sự trả lời như thế.
Hình như lúc bạn cất tiếng, người ta có hơi ngọ nguậy người. Lúc đầu bạn tưởng vì bạn im lặng lâu quá đột nhiên mở miệng làm người ta giật mình. Sau này chui trong chăn với người ta, người ta mới thủ thỉ, ngày đó nghe bạn nói êm tai quá, người ta thích nên bị vậy. Bỏ đi, người ta của bạn bị cuồng bạn quá ấy mà.
Người ta cười nhẹ, hai tay ngay ngắn đặt trên đùi, bảo, “À ừ. Muốn… muốn làm quen.”
À ~
Hóa ra nãy giờ bạn suy luận tốn công sao?
Mà khoan, mắc mớ gì phải làm quen?
“Sao lại…”
Người ta hình như hiểu điều bạn muốn nói nên là người ta trả lời luôn, “Không có gì đâu, chỉ là tự dưng muốn làm quen thôi. Tại có cảm giác… sẽ hợp nhau. Park Jimin, mười tám tuổi.”
Mười tám? Bạn không nghe nhầm phải không? Là người ta quá trẻ hay vì bạn quá trưởng thành?
Sau này bạn còn ngoan cố nhận mình trưởng thành hơn tuổi, người ta liền dẫn bạn tới cửa hàng thú bông. Dù cố gắng cỡ nào, bạn cũng bị chính mình dẫn dụ đến chỗ em Lava. Thế là, bạn lại tự bảo mình hiện tại bị sắc dụ, ném cái “đàn ông con trai” tạm sang một chỗ ôm lấy con vàng vàng kia về.
“Jeon Jungkook. Mười sáu.”
“Vậy là em rồi. Chào Jungkookie nha.” Người ta nói thế, sau đó hai má ửng hồng, tựa như mấy vệt hồng nhạt bạn hay thấy trên má con gái trong anime lúc đứng trước mấy bạn nam họ thích.
Đùa thôi. Bạn không thích xem mấy bộ anime đó đâu.
Mà xem thì đã sao? Đàn ông con trai cũng có thể có những sở thích như thế chứ?
Nhưng mà nhận người này làm anh, bạn ứ muốn đâu. Đàn ông con trai ấy mà, xưng hô phải dựa vào khí chất, tuổi tác chỉ là một phần nhỏ thôi. Bạn khí chất nam nhi ngùn ngụt lụt nhà thế này, còn trưởng thành trước tuổi, vì cớ gì phải gọi người phía trước là anh?
“Gọi là ‘cậu’ xưng ‘tớ’ có được không?” Bạn mạnh dạn đề nghị.
Người ta mở to mắt nhìn bạn. Không muốn sao? Thế hay là…
“Hay là gọi ‘tao’ xưng ‘mày’?”
Lần này người ta mở to cả miệng, bảo bạn, “Jungkookie không muốn gọi là Jimin hyung sao?”
Không! Tự tôn đàn ông không cho phép bạn khuất phục trước tuổi tác.
“Đâu có, tại em nghĩ như thế thì thân thiết hơn ấy mà.” Bạn nói, cười tươi hơn hoa.
Từ từ, có chỗ nào đấy không đúng.
Người ta cười ha ha hai tiếng, mắt híp lại như hai cây cầu cong cong, “May quá, anh còn tưởng Jungkook không thích chứ. Ôi xe 88 đến rồi kìa! Jungkook lên xe đi! Hẹn gặp lại Jungkook sau nhé!”
Đến tận lúc bị đẩy đến trước cửa xe buýt, bạn vẫn ngơ như cũ. Khoan đã nào, vẫn có chỗ nào đó sai sai. Bạn leo lên xe, qua tấm kính mờ mờ, người ta đang nheo mắt mèo nhìn bạn, khuôn mặt đầy tiếc nuối.
Từ từ, vẫn có chỗ nào đấy chưa đúng lắm.
—
Nửa đêm hôm ấy, bạn bật dậy khi vừa chui vào chăn. Bạn biết chỗ nào không đúng rồi nhé.
Sao bạn phải đồng ý làm quen với người ta? Chỉ vì người ta nhìn thấy bạn mua bánh kem sao? Bạn có tiền, bạn mua bánh. Tuy rằng bạn chơi xấu mà mè nheo chị bán hàng bán lấy cho nửa cái khác vì bánh của bạn bị rơi mất một nửa ngay ngoài tiệm, nhưng bạn đã để cho chị ấy xoa đầu rồi còn gì? Sao bạn phải kết bạn với người ta? Hơn nữa, sao người ta biết bạn đi xe 88?
Bạn lại ngơ ngác mất một lúc, sau đó bạn thấy bóng đèn vàng bật đến “tách” một tiếng trong đầu bạn.
Bởi vì đàn ông con trai ấy mà, chuyện để một chị gái xoa đầu là không nam tính lắm, cho nên bạn không muốn nhắc lại nó chút nào đâu. Mà bởi vì người ta thấy bạn trong tiệm, tức là người ta có chứng kiến cảnh đó, vì vậy nên bạn mới đồng ý làm quen với người ta, sau này bạn sẽ bảo người ta đừng phát tán chuyện đó.
Cái này hình như không đúng tinh thần đàn ông con trai cho lắm nhỉ?
Kệ đi, cứ giả vờ là thế đã, bạn mệt rồi, bạn phải đi ngủ đây.
—
Lần kế bạn gặp người ta là trưa ngày hôm sau, vẫn trạm chờ xe buýt như hôm trước. Người ta hình như là học sinh cùng trường, vì bạn thấy người ta đi bộ từ cổng trường của bạn ra. Người ta hình như còn nhìn thấy bạn từ bên kia đường, định đưa tay vẫy rồi lại bỏ xuống, ngoảnh đầu sang hai bên như tìm kiếm cái gì đó.
May quá người ta không vẫy, chứ giờ là giữa trưa rồi, năng lượng của bạn gửi theo bàn theo ghế theo giám thị hết rồi, không có sức vẫy lại đâu.
Bạn ngẩn ngơ mất một lúc, lúc sau đã thấy người ta đứng ngay cạnh, cúi đầu cười với bạn.
À khoan, trên tay người ta xách một cái túi. Bạn biết cả đấy, đây là túi của quán bán đồ ăn nhanh cạnh cổng trường, bạn là khách quen mà, bạn biết cả.
Người ta thấy bạn nhìn cái túi không chớp mắt liền bật cười, vừa ngồi xuống vừa nói, “Cho em này.” Sau đó cả cái túi được đẩy về phía bạn.
Trên đời này, có người nào khác ngoài Seokjin hyung cho bạn đồ ăn mà không kèm theo điều kiện sao? Mà Soekjin hyung cũng chẳng phải không kèm điều kiện. Bộ não nhỏ bé và yếu ớt mỏng manh của bạn chẳng phải đã chịu đủ đó ư? Mỗi lần hyung ấy gọi bạn sang nhà và để lên bàn một phần bánh kem, sẽ có thứ đồ nào đó màu hồng được mang ra theo.
“Jungkookie à~ cái hoodie hồng này của trông thế nào?”
“Kookie à, nhìn đôi giày màu hồng phấn của anh này, đẹp quá, đúng chứ?”
“Kookie à~ Kookie ơi~”
Thế đấy, về căn bản, cuộc đời chính là cho đi và nhận lại. Muốn ăn bánh Seokjin hyung làm? Gật đầu đi, khen hyung ấy đi, và rồi nó sẽ là của bạn.
Từ ngày ấy khi tay nghề của Seokjin hyung được hàng xóm láng giềng công nhận, bộ não nhỏ bé và yếu ớt mỏng manh của bạn đã bắt đầu luyện tập công phu chịu đựng như thế. Để hiểu sự khó nhọc này, mọi người nên nhớ rằng, bạn là một người trưởng thành hơn tuổi và khí chất ngùn ngụt tới độ lụt nhà!
Mặc dù, anh Namjoon đã từng đứng trên bệ cửa sổ tầng hai với khuôn mặt nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng và hai tay để ngay ngắn hai bên đường chỉ quần, nói “để hyung mày nhảy xuống bồn hoa tự tử thì mày mới tỉnh ngộ phải không nhóc? Phận mày sinh ra là để đem gả!”.
Anh em thế đấy! Ruột thịt mà khác nhau cả một bầu trời!
Quay lại chuyện chính, người ta thấy bạn còn ngơ ngác, lại tưởng bạn ngại không dám nhận, “Tại anh cũng đang đói, mà thấy Jungkookie bên này trông mệt mỏi quá nên mua cho em luôn. Hôm qua anh nói rồi ấy, anh muốn làm bạn với Jungkookie mà.”
Làm bạn có thể coi là điều kiện không nhỉ? Nếu vậy thì không sao, làm bạn thì làm bạn, trao đổi điều kiện xong rồi, túi đồ ăn này thuộc về bạn.
“Cho em á?” Bạn hỏi cho có lệ, rồi từ từ hết mức có thể, nhìn vào bên trong túi. Hai em hamburger nằm dựa sát vào nhau ngoan ngoãn, cảnh tượng còn hài hòa hơn nữa khi kết hợp với hai em trà sữa trân trâu mát lạnh.
Cuộc đời ấy mà, nhiều khi hòa hợp và xinh xắn đến không tưởng.
Đương nhiên là, bạn là đàn ông con trai, cho nên ăn một mình (trong khi tiền không mất) là chuyện bạn ứ làm đâu.
Bạn cười tươi như tiếp thị đa cấp, chuyển một phần bánh và trà sữa sang cho người ta. Và trong thoáng chốc, bạn lại thấy người ta như muốn cào muốn cấu muốn ôm cái gì đó.
Lẽ nào người ta cũng “yêu đồ ăn tới mức biến thái” giống như bạn?
Thôi lại nhắc lại lần nữa, sau này bạn mới biết, tất cả vì người ta mắc bệnh “thích Jungkookie tới mức biến thái” mà thôi.
Thế là, lần đầu tiên từ đầu năm học, bạn nghĩ, xe buýt đi chậm cũng không hẳn là không tốt.
(Công bằng mà nói, chỉ cần bạn ăn hết cái bánh mà nó không tới, thì nó vẫn là xe buýt đi chậm đáng ghét số một trong lòng bạn.)
Trong lúc ăn và uống, người ta lân la hỏi bạn vài điều. Và thật, không phải vì người ta mua đồ ăn cho bạn nên bạn ngoan, mà vì bạn quyết định sẽ thử làm bạn với người ta nên mới trả lời.
Hamburger và trà sữa là cái gì? Bạn đã nhìn ra cả con đường ẩm thực sáng chói phía trước rồi cơ.
“Jungkookie học lớp nào thế?”
“Dạ 10A10.”
“À~ Anh học 12A5. Thế Jungkook một tuần phải đi học nhiều không?”
“Mẹ em nuôi con theo kiểu “thả lồng chim”, nên em không đi học thêm mẹ em cũng không mắng. Ngoài buổi sáng học chính khóa trên lớp, em chỉ học thêm ba môn theo lịch nhà trường thôi.”
“Thả lồng chim ấy hả?” Người ta cười, có vẻ thích thú lắm.
“Vâng.” Bạn hút rồn rột mấy hạt trân trâu. “Là anh Namjoon vắt óc nghĩ ra lúc đi tắm đó.”
“Anh Namjoon?” Người ta có vẻ hơi ngạc nhiên. Bạn nghĩ có lẽ người ta biết anh trai của bạn. Nhưng kệ đi, anh Namjoon không chỉ có tiếng trong trường, mà phạm vi toàn thành phố cũng nhiều người biết.
“Thế Jungkook này, chiều thứ bảy tuần này em có bận gì không?”
Bạn vừa nhai miếng bánh, mắt vừa mở to đảo quanh cố nhớ xem có bận gì không, sau đó lắc đầu ngoan ngoãn đáp, “Không ạ.”
“Hay quá.” Người ta lại cong mắt mà cười, đã bớt ngượng ngùng hơn mà ngồi gần bạn thêm một chút. “Hôm đấy câu lạc bộ nhảy của trường mình có buổi diễn, Jungkook tới xem cùng anh nha?”
Cái.gì.cơ? Câu.lạc.bộ.nhảy?
Thần linh ơi! Tất cả mọi người nên biết rằng, trong lòng bạn, tình yêu với nhảy còn sâu đậm hơn tình yêu bạn dành cho bánh kem nữa!
Từ lúc bạn bắt đầu dậy thì với vài cái mụn vô duyên lười biếng thích đâu nằm đấy trên mặt, bạn đã nghe tới câu lạc bộ nhảy của trường cấp III hiện tại bạn đang học rồi.
Trong cái thành phố Busan này, nói về các câu lạc bộ nhảy của trường Trung học, thì câu lạc bộ nhảy của trường bạn chính là một trong những cái tên danh giá nhất đấy!
Bạn cũng tập tành nhảy nhót từ ngày ấy, cũng gọi là có chút tiếng tăm trong trường cấp II, nên vào ngày câu lạc bộ nhảy casting, bạn đã hạ quyết tâm phải ghi danh cho bằng được!
Tồi tệ thay, cái xe buýt 88 nó lại không phấn khởi như bạn. Dấu chấm than ngập tràn cảm xúc trong bạn bị tiếng động cơ xe buýt làm mờ dần mờ dần rồi mất hẳn.
Bữa đó bạn vừa ngồi ở ghế đá hướng ra cổng trường vừa lườm lườm dòng xe cộ qua lại vừa nghĩ “cũng chẳng phải Valentine, mấy người rủ nhau ra đường nhiều thế để làm gì?”
Nhất là khi, ba tháng câu lạc bộ mới casting một lần. Và để được xem các màn biểu diễn của câu lạc bộ, chỉ có duy nhất hai cơ hội, một là khai giảng hoặc tổng kết, hai là trở thành thành viên của câu lạc bộ.
Mà mấy người tưởng chỉ nhịn ăn nhịn thở mới chết thôi sao? Bạn muốn xem nhảy trực tiếp chết đi được ấy, nhưng anh trai bạn lại là thành viên cốt cán trong hội Các anh các chị thương em trai đến độ ảo tưởng rằng thế giới ngoài kia toàn bão tố.
“Không được! Nhảy nhót kích thích hưng phấn, con người sẽ tìm cách giải tỏa bằng cách vung tay vung chân. Nhỡ thằng điên nào phấn khích quá đà mà vung tay đập trúng mày thì anh biết phải làm sao?”
Làm như ai cũng sinh ra trong lời nguyền hủy diệt thế giới giống anh không bằng! Hứ!
Bạn bất mãn thế thôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Cho nên, từ lớp Chín khi bắt đầu thích nhảy tới giờ, lần xem biểu diễn nhảy một cách đúng nghĩa với bạn chỉ có lúc khai giảng đầu năm thôi.
Không đủ! Không đủ!
Bởi thế, không đợi người ta nói thêm lời nào, bạn gật đầu như thể gật một cái thì bài thi Toán cuối kì sẽ được thêm một điểm, trả lời, “Em có! Em có đi!”
Người ta hình như không ngạc nhiên với phản ứng của bạn, cười như được mùa rồi gật đầu bảo “ừ”.
Trông thấy xe buýt 88 nghoe nguẩy đi tới, người ta bảo với bạn, “Jungkook cho anh số điện thoại đi, nơi gặp mặt rồi thời gian anh sẽ nói rõ với em sau.”
Vội quá nên bạn kéo tay người ta ghi dãy số lên. Bạn không biết rằng, hành động đó của bạn đã góp phần làm căn bệnh “thích Jungkookie tới mức biến thái” của người ta tiến triển nhanh chóng, và có dấu hiệu chạy khắp cơ thể.
Tối hôm ấy, khi bạn đang tụng Toán, vào cái gật gù thứ mười ba, nhạc chuông điện thoại của bạn reo lên.
Bạn giật mình mở mắt, ngơ ngác nhìn hai phía, sau đó túm lấy thứ đang nhấp nháy sáng ở đầu giường cạnh bàn học, “A lô?”
“Jungkookie?” Người ta ở phía bên kia đầu dây lên tiếng. “Anh, Jimin đây.”
“À~ Jimin hyung.” Bạn vò rối tóc, ịn một bên má xuống bàn học, điện thoại gác lên má còn lại, hai tay buông thõng lười biếng. Chỉ là bạn quên mất, má bạn lúc nào cũng như “đang ngậm hai cái bánh dango mềm mềm thơm lắm” (trích nguyên văn lời anh Seokjin) và “Đệt! Anh làm sao biết được má Jungkookie nhà em thơm? Anh nói rõ ràng đi! Hôm nay em quyết sống chết với anh!” (trích nguyên văn sự phản ứng của anh trai quốc dân Namjoon). Cho nên, với một người đang quằn quại với căn bệnh “thích Jungkookie tới mức biến thái” như người ta mà nói, tiếng của bạn bây giờ đúng là thuốc kích bệnh.
Mất mấy giây để hô hấp một cách bình thường, người ta mới nói tiếp vào điện thoại, “Anh chỉ muốn gọi để thử số thôi.”
“À~” Giọng bạn lại giống như lông ngỗng, làm người ta ở bên kia đầu dây quắn quéo đủ kiểu. “Thế thì… nhầm máy rồi nha.”
Mặc dù trò đùa của bạn nên được xếp vào một trong những trò đùa nhạt nhẽo nhất thế kỉ, người ta – bởi vì đã mắc bệnh, vẫn cảm thấy nó buồn cười chết đi được, thế nên người ta vừa cười vừa nói, “Em đang học à?”
“Vâng. Em học Toán. Nhưng khó quá, em ngủ quên nãy giờ. Không có anh gọi chắc em gục luôn á.”
“Anh học khá môn đó lắm đấy. Có gì không hiểu Jungkookie cứ hỏi anh nha.”
“À dạ thôi, phiền anh lắm ạ.” Bạn là bạn nói thật lòng. Có người chỉ cho thì tốt quá, cơ mà nếu bắt người ta dạy lại cho từ đầu chương trình thì hình như không nhân tính lắm.
Nhưng người ta lại tưởng bạn ngại, thế là nói vào điện thoại, “Không sao đâu, đừng ngại, anh không phiền gì đâu.” Anh cầu còn chẳng được ấy chứ.
Thấy người ta nhiệt tình thế bạn cũng xuôi xuôi rồi, nhưng lại nghĩ bây giờ mà hỏi thật thì chẳng phải tốn tiền điện thoại của người ta lắm sao, vả lại bạn tụng Toán vì mẹ Jeon ép thôi chứ cũng không chăm học đến mức đó, nên là bạn bảo người ta khi khác gặp mặt thì bạn hỏi. Và hoàn hảo làm sao, nó lại đúng ý người ta quá. Thế là trong khi bạn vừa chui vào chăn vừa nghĩ ở đời giờ sao có người tốt quá, thì người ta ở bên kia đang nhảy như điên, rồi hớn hở đi tìm lại sách lớp Mười đọc lại. Không chỉ sách Toán, mà là toàn-bộ sách lớp Mười luôn.
Ở đời bây giờ, sao lại có người mua việc quá.
—
Người ta gửi địa điểm hẹn gặp và thời gian cho bạn vào ngay buổi chiều của ngày hôm sau, và bạn thừa nhận, bạn có cảm giác bồn chồn hệt như thể nhận được địa điểm và thời gian của buổi hẹn hò đầu tiên với người yêu ấy.
Sau này bạn kể với người ta chuyện này, người ta vui như người bộ hành đi giữa sa mạc bỗng tìm được nước uống. Chỉ là bạn quên nói với người ta, đối tượng của buổi hẹn hò đầu tiên ấy là câu lạc bộ nhảy chứ không phải người ta. Ở đời ấy mà, đôi khi biết ít thì tốt hơn.
Để tránh việc xe buýt 88 lại khiến bạn đến muộn một lần nữa, bạn đã chủ động để thừa ra ba mươi phút – tắc đường hay gì gì đi chăng nữa thì bằng đấy là quá đủ rồi.
Nào ngờ, không biết nên buồn hay vui, cái xe buýt bạn ghét nhất này, hôm nay lướt bon bon, còn đến sớm hơn bình thường đâu chừng năm phút. Rốt cuộc thì, bạn nghĩ, bạn đã làm gì nên tội mà phải chịu kiếp kết thân với nó?
Điều bạn không ngờ chính là, bạn đến sớm nửa tiếng, nhưng người ta thậm chí đã ngồi ở đó rồi. Bạn trợn ngược mắt, ngơ ngơ ngác ngác đến trước mặt người ta.
Người ta có vẻ cũng ngạc nhiên khi bạn đến sớm như vậy, ô ô a a rồi đứng lên nói với bạn, “Jungkook sao đến sớm thế?”
“Anh cũng đến sớm còn hỏi em.”
“Anh nhìn nhầm đồng hồ.”
“Còn em sợ tắc đường.”
Sau đó, bạn và người ta im lặng hai giây, rồi như thể có tập trước, cả hai cùng bật cười.
Rồi người ta bảo dù sao nửa tiếng nữa câu lạc bộ mới mở cửa, hỏi bạn có muốn vào căn tin ngồi không. Và thế là bạn gật đầu luôn. Thực ra bạn đúng là có tình yêu đặc biệt với đồ ăn, nhưng bạn là đàn ông con trai cơ mà, bạn sẽ không ăn của người ta mà không mời lại đâu, nên nhân lúc này, bạn muốn mời lại người ta.
Kết quả là, người ta chỉ cười nhìn bạn giải thích loạn xạ cái gì mà con trai với chẳng bạn bè rồi lại tiền nong với chẳng tế nhị, cuối cùng đưa tay xoa đầu bạn và nói muốn một chai nước khoáng thôi.
Cô bán hàng đưa bạn chai nước, bạn chuyển sang cho người ta. Nhưng người ta lại cười lần nữa, bảo bạn, “Jungkook giữ hộ anh đi, lát nữa đưa cho anh cũng được.”
Lắm chuyện gớm, bạn nghĩ, lại còn khó hiểu nữa chứ, nhưng nhìn đuôi mắt cong cong của người ta, chẳng hiểu sao bạn lại ngoan ngoãn nghe lời.
Người ta bảo bạn ra bàn ngồi trước, bạn ngơ ngác mất hai giây, sau đó khẽ liếc cô bán hàng, rồi ghé tai thì thầm với người ta, “Anh thực sự muốn ngồi sao? Ý em là, chúng ta chỉ mua một chai nước khoáng.”
Người ta bật cười, hôm nay người ta bị làm sao mà cười nhiều thế nhỉ? Người ta cũng ghé vào tai bạn, rủ rỉ, “Cứ ra đó ngồi chờ anh đi, không sao đâu.”
Bạn ngó nghiêng xung quanh được đâu chừng hai vòng thì thấy người ta ôm hai gói snack size bự nhất cùng một hai túi bánh gì đấy lại gần. Ngay lập tức, bạn hiểu rằng người ta dụ bạn ra đây ngồi, rồi mua cả đống đồ ăn.
“Anh là anh lớn mà, anh không thể để Jungkookie trả tiền đâu, anh chỉ nhận chai nước kia thôi nhá. Sau này em cũng đừng ngại, em nhỏ hơn anh hai tuổi nên em có quyền mà.”
Bạn định bảo, đến lúc mà em đòi ăn đến sập túi của anh, để xem anh có hối hận vì câu nói này không. Nhưng nghĩ ngẫm thế nào lại thôi. Lẽ nào đời bạn chỉ muốn làm đàn ông con trai phóng khoáng trả tiền ăn cho người khác một lần cũng không xong?
Bạn đưa mắt liếc chai nước khoáng trên bàn, rồi lại nhìn đống đồ ăn sặc sỡ màu sắc trước mặt, tức thì, bạn ôm chai nước khoáng vào lòng, nói, “Thế thì lát nữa nhất định anh phải uống hết chai nước này đấy! Em sẽ giữ nó đến khi nào anh uống hết sạch mới thôi.”
Người ta ở phía đối diện đang xé túi snack nghe xong câu đó mới ngẩng đầu nhìn bạn, rồi chẳng hiểu làm sao lại đơ luôn, khuôn mặt giống như đang đấu tranh để kiềm chế cái gì, mãi mới nói, “Anh sẽ uống hết mà, Jungkookie mua nên anh sẽ uống hết!”
Hình như có chỗ nào đó sai sai…
Nghe cứ giống như… không giống bạn bè cho lắm nhỉ?
Bạn bô bô ba ba kể cho người ta nghe vài chuyện vặt trên lớp, thoáng một cái đã gần đến giờ buổi diễn của câu lạc bộ bắt đầu. Bạn và người ta cùng nhau tới phòng của câu lạc bộ, vừa đi bạn vừa ôm chai nước khư khư, được mấy bước lại hỏi người ta muốn uống chưa, chẳng khác nào mấy bà mẹ đưa con ra ngoài chơi lần đầu.
Việc diễn ra sau đó khiến bạn khá ngạc nhiên, bởi vì trong phòng của câu lạc bộ có đâu chừng hai mươi người thôi, nhưng ai đi qua người ta cũng đập tay rồi cười này nọ.
Khoan đã nào, bạn nghĩ, sao người ta lại quen hết mấy người ở đây?
Nhưng khi bạn chưa kịp tìm ra câu trả lời, màn biển diễn đầu tiên đã diễn ra. Mọi người đứng thành hình vòng cung xung quanh chỗ chính giữa của phòng tập, tạo thành một sân diễn. Bấy giờ bạn mới phát hiện, mọi người trong phòng, vô tình hoặc cố ý kiểu gì đó, đã để chỗ đẹp nhất cho bạn và người ta. Bạn được đứng gần nhất, lại ngay chính giữa đối mặt với những người đang biểu diễn.
Nửa phút đầu của màn biểu diễn, bạn ngơ ngác nhìn, mặt đúng kiểu sốc quá không nói nên lời. Bạn nghĩ, sau vụ này, có lẽ bạn nên đi gặp bác sĩ tâm lí, bởi vì bạn bị cuồng nhảy một cách biến thái rồi sao ấy.
Đang mơ màng thì người ta ghé tai bạn, cố gắng nói át tiếng hô hào cổ vũ của mọi người xung quanh, “Nhóc này, phần trình diễn tuyệt hơn còn ở phía sau đó.”
Bạn như được gọi hồn, quay sang người ta, chẳng hiểu nghĩ ngẫm gì mà nhe răng thỏ cười một cái cong cong như cầu vòng. Sau đó bạn thả lỏng người hơn, bắt đầu gật gù theo nhạc, cũng ghé tai bảo người ta, “Với em phần trình diễn nào cũng tuyệt hết á.”
Lúc nãy ngồi trong căn tin bạn cũng có kể cho người ta nghe chuyện đi casting nhưng bị muộn rồi, nên người ta cũng biết bạn thích nhảy lắm lắm. Thực ra thì, nếu bạn nghĩ kĩ một chút, sẽ thấy thắc mắc vì sao người ta trước đó chưa biết chuyện bạn thích nhảy nhưng đã rủ bạn đến xem buổi diễn của câu lạc bộ nhảy. Và rồi bạn cũng sẽ phát hiện ra, người ta vì cớ gì lại có thể dẫn bạn vào câu lạc bộ công khai thế này, trong khi chỉ thành viên câu lạc bộ mới được tới.
Nhưng bạn đâu có nghĩ mấy chuyện đó đâu, bạn toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu ấy.
Cho nên khi thấy một thành viên trong nhóm nhảy vừa xong giới thiệu rằng sau đây là phần trình diễn mọi người mong đợi nhất, bạn đã ngơ ngác tột độ khi thấy người ta đứng đối diện đang cười với bạn, hai bên còn hai người khác nữa.
Bạn dường như vẫn chưa tiêu hóa được mấy chuyện này, còn ngốc ngốc mà quay sang bên cạnh kiểm tra xem chỗ vừa nãy người ta đứng có đúng là không có người không.
Và rồi bạn nhận ra, tại sao trong căn tin người ta lại bảo bạn mua nước khoáng, tại sao người ta bảo bạn giữ lấy hộ chút nữa người ta mới uống. Còn cả vì sao ai trong câu lạc bộ cũng quen người ta nữa chứ. Vậy mà nãy giờ bạn không hiểu.
Vào lúc bạn hiểu ra vài điều như thế, nhạc cũng được bật lên. Người ta ở trước mặt bạn, từng chuyển động dù nhỏ cũng ăn khớp với nhạc. Bạn ngơ ngác, mắt chăm chú theo dõi người ta, tay không quên giữ khư khư chai nước.
Cơ thể người ta dẻo dai bất ngờ, từng ngón tay từng cái xoay người hay đẩy hông đều mượt mà như dải lụa, nhưng lại không yếu đuối, mà vẫn có nét mạnh mẽ dứt khoát.
Nếu biết người ta nhảy đẹp như này, bạn nghĩ, tay vô thức xiết chặt chai nước, bạn sẽ bám người ta từ lâu rồi. Sẽ mua cho người ta bánh này, trà sữa này, người ta muốn cái gì cũng cho hết!
Bạn à~ bạn có tiền đồ quá đi.
Đến tận lúc nhạc dừng, những người ở cạnh vỗ tay và gào thét, bạn vẫn ngơ ngác ôm chai nước trong lòng.
Người ta vừa cười vừa đi đến chỗ bạn, thấy bạn ngơ ngác thì đắc ý lắm, sau đó bảo, “Jungkook ơi, em thấy anh nhảy thế nào?”
Bạn giống như hoàn hồn, nuốt khan một cái, sau đó gật gật đầu.
“Sao lại gật đầu. Anh hỏi như thế nào cơ mà.” Người ta có vẻ còn phấn khích sau màn biểu diễn, hai tay giữ vai bạn, lắc lắc lắc.
“Anh Jimin nhảy xịn nhất đẹp nhất!” Bạn nhớ lại mấy câu bản thân hay nói với Seokjin hyung, sau đó còn làm mặt nghiêm túc bật ngón cái lên. Đến khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán người ta, bạn mới nhớ ra chai nước khoáng trong tay, vội vàng đưa về phía trước, “Anh Jimin uống nước đi!”
Người ta nghe khen đã khoái rồi, được bạn đưa chai nước cho lại càng thích, mắt cười cong cong, má bánh nếp lồ lộ.
—
“Trước đó sao anh không nói với em là anh là đội trưởng câu lạc bộ nhảy?” Bạn vừa nằm ra sàn vừa hỏi người ta. Mọi người về hết cả rồi, chỉ còn bạn và người ta ở trong phòng tập. “Làm em kể kể này kia với anh như thằng ngốc ấy.”
“Jungkookie dễ thương mà.” Người ta cười, ngồi khoanh chân nhìn bạn, tay vân vê vỏ chai đã cạn nước. “Nên em làm gì cũng dễ thương hết, không ngốc chút nào đâu.”
“Đấy không phải điều em muốn nói!” Bạn quẫy quẫy hai cái, sau đó chống người ngồi dậy, mắt nhìn thẳng người ta. Rồi như chợt nhớ ra cái gì, bạn nghiêng đầu hỏi người ta. “Nhưng vì sao anh biết em thích nhảy? Lẽ nào anh chỉ thử gợi ý thế thôi?”
Người ta bật cười, đưa tay vò tóc bạn, “Anh để ý em từ hôm khai giảng. Hôm đấy chân anh đau nên không nhảy, chỉ đứng trong cánh gà thôi. Anh thấy một cậu nhóc lớp Mười mặc áo đồng phục trắng tinh, miệng há há ngơ ngác nhìn lên sân khấu.”
Người ta dừng lại, như nhớ chuyện cũ mà cười thành tiếng. “Sau đấy là hôm câu lạc bộ casting, anh lại thấy em ngồi ở ghế đá, miệng lầm bầm cái gì ấy, phải không? Lúc nãy ở căn tin nghe em kể anh mới biết lí do.”
“ Nhưng mà vì sao anh lại tốt với em như thế? Chẳng lẽ chỉ vì thấy em ngốc?”
“Jungkookie không đoán ra sao?” Qua hình ảnh trong gương, bạn thấy người ta dịch lại gần phía bạn, thì thầm vào tai bạn như vậy.
Đoán? Đoán ra cái gì cơ?
“Anh phải lấy hết can đảm mới dám làm quen với em đấy. Mặc dù bây giờ nghĩ lại, anh thấy lí do làm quen của mình ngốc hết sức, thế mà Jungkook chẳng ngẫm ra.”
Người ta thấy bạn nhìn người ta ở trong gương thế là cũng ngồi giống bạn, giống như đang nói với bạn ở trong gương, “Không phải lần đầu tiên anh gặp Jungkook là trong tiệm bánh đâu. Cũng không phải anh muốn làm quen với em vì thấy hợp đâu. Jungkook ơi, anh thích em. Thích nhiều lắm.”
—
Bạn là một thằng nhóc cao lớn, mở miệng là sẽ lải nhải “đàn ông con trai”. Bạn mười sáu tuổi và cao hơn đầy thằng mười chín hai mươi. Bạn cứ nghĩ mình ngầu lòi, rằng mình nam tính và trưởng thành hơn tuổi.
Sự thật là, mắt bạn vẫn ngơ ngác khi nhìn mọi thứ xung quanh. Gặp người lạ sẽ khiến bạn khép nép, cậy miệng chẳng nói được một câu. Bạn chẳng hiểu chuyện đối nhân xử thế nên vẫn thường lóng ngóng khi giao tiếp và phản ứng với mọi chuyện.
Sau tất cả, bạn chỉ là một thằng nhóc mười sáu ngốc nghếch vô hại.
Vậy nên, hiện tại bạn đang ngồi trong bàn bếp nhà anh Seokjin, mắt thỏ ủ rũ, vai nhỏ rũ xuống, mặt méo xệch, ngay cả khi anh Seokjin mang bánh dâu tây ra, bạn cũng chỉ liếc mắt lấy một cái.
“Hyung, giờ em không có hứng ăn bánh.”
“Ai cho cưng? Anh bảo em mang đến cho cậu bạn xấu số hôm qua kìa.” Anh Seokjin nói thế, sau đó đáy mắt ánh lên vẻ thú vị khi mặt bạn nhăn nhúm vì anh nhắc đến người ta.
“Em không mang đâu!” Bạn giãy nảy, “Sau chuyện hôm qua chắc anh ấy chẳng còn muốn nhìn mặt em nữa rồi.”
Anh Seokjin cuối cùng cũng nhịn cười không nổi. Ai u, thằng nhóc mười sáu này dễ thương ghê, sau đó không kiềm chế được mà véo véo hai cái má dango của bạn.
Sáng nay khi anh Seokjin mở cửa liền thấy bạn với cặp mắt hoảng loạn, gọi một chữ “hyung”. Trong trí nhớ của anh Seokjin, lần duy nhất trước đó bạn có đôi mắt hoảng loạn này là khi…
“Hyung”
“Ừ, sao thế?”
“Anh Namjoon định nhảy lầu.”
“Cái gì?!! Nó đâu rồi?!!”
“Anh yên tâm, hyung ấy không chết được đâu. Cún Mây lần trước cũng nhảy từ độ cao đấy xuống mà có làm sao đâu.”
“Mày làm anh hết hồn.”
“Nhưng mà, hyung.”
“Ừ?”
“Hyung ấy bảo em sinh ra là để đem gả.”
“…”
Cho nên sáng nay khi bắt gặp đôi mắt huyền thoại ấy, anh Seokjin dù chưa tỉnh ngủ cũng để bạn vào nhà mà không hỏi lí do, cun cút xuống bếp làm bánh. Nhưng sau khi nghe xong câu chuyện, anh Seokjin quyết định người được ăn cái bánh này sẽ không phải bạn.
“Nào, kể hyung nghe đi.”
“Hôm qua anh Jimin tỏ tình với em.”
“Nhanh thế?!! Đã có người rước rồi sao?… À ừ ừ anh xin lỗi, kể tiếp đi. Thằng nhóc đấy thế nào?”
“Anh ấy rất tốt, là đội trưởng câu lạc bộ nhảy của trường em. Anh ấy dễ thương lắm, có má bánh nếp và mắt mèo. Anh ấy còn mua đồ cho em ăn, còn bảo giúp em làm bài tập. Anh ấy lúc nào cũng đợi em ở trạm chờ xe buýt dù em biết thừa anh ấy đến trường bằng xe đạp. Anh ấy lúc nào cũng xoa đầu nói em dễ thương, còn ngồi im nghe lải nhải… hu hu hu!”
“Ơ sao lại khóc? Toàn điều tốt thế mà.”
“Em đấm anh ấy một cái…”
“…”
“Hu hu hu! Seokjin hyung đừng nhìn em như thế! Tại lúc nghe anh ấy bảo thích em em sốc quá nên không hiểu sao lại thế, em không có muốn đấm anh ấy đâu!”
“…”
“Em không muốn sự nam tính của mình bộc phát lúc đấy nhưng mà…”
“Nói chung là em đấm nó?”
“Vâng…”
“… Thế nhóc có thích nó không?”
Và anh Seokjin thấy hai má bạn hồng hồng. Sau đó, lại thở dài, anh quay lại tiếp tục làm bánh kem, bảo bạn tự kiểm điểm bản thân đi. Câu chuyện tiếp theo chính là hiện tại đây – khi anh Seokjin đặt cái bánh dâu trước mặt và bạn thì đang nhăn nhúm và giãy nảy không chịu mang bánh cho người ta.
“Cái thằng này… nó đã tỏ tình trước rồi thì em còn sợ cái gì? Kể cả không thích nó, thì em đấm nó một cái em cũng nên xin lỗi đi chứ.”
“Em đấm anh ấy như thế chắc anh ấy chẳng còn thích em nữa đâu.”
Seokjin nhìn đôi mắt long lanh như sắp khóc kia thì cười, “Yên tâm, đấm một cái có là gì, có đấm gãy răng thì nó vẫn thích em, nên cứ gặp đi không sao đâu.”
Lời an ủi của anh Seokjin chẳng khiến bạn thôi dính mông vào ghế. Anh Seokjin cuối cùng phải dùng đôi mắt gườm gườm bắt đứng dậy bạn mới cầm lấy cái bánh nhỏ đã được cho vào hộp hẳn hoi và rời đi. Trước khi ra khỏi cửa còn bị anh ấy nói với thêm một câu: “Jungkookie à, nên nhớ là, điện thoại anh vẫn còn cái ảnh nhóc mặc bộ đồ thỏ trắng trung thu năm ngoái nhé. Đừng hòng nghĩ tới chuyện không tới gặp người ta, rồi nói dối anh là đã gặp đó.”
Cuộc đời này…
—
Bạn làm sao mà gặp được người ta bây giờ? Hôm nay là chủ nhật nên chẳng thể nào tìm thấy người ta ở trường học, và thì bạn quá ngại ngùng để gọi điện thoại sau khi đã đấm người ta một cú chiều hôm qua, dù bạn không biết cú đấm đó mạnh hay nhẹ.
Nhưng cũng không thể không xin lỗi được, phải không?
Cuối cùng, sau khi lấy động lực là cái ảnh kinh hồn bạn hóa trang con thỏ trung thu năm trước trong điện thoại của Seokjin hyung có khả năng bị tuồn ra ngoài, bạn mở máy và gọi cho người ta.
Bạn đợi rất lâu mà không thấy người ta nghe máy, và bạn bắt đầu nghĩ người ta ghét bạn thật rồi. Làm gì có ai bị đấm vô cớ mà không tức giận chứ?
Rồi bạn nghĩ, khi mà bạn phát hiện ra mình cũng thích người ta thì người ta đã không thèm chú ý đến bạn nữa. Bạn chưa thích ai bao giờ, bạn chỉ là không kịp thích nghi thôi mà. Nhưng giờ nói cũng không có ai nghe, sự thật là bạn đã đấm người ta rồi.
Cứ như thế bạn bị người ta bỏ sao? Bạn không muốn, không muốn thế đâu.
Đột nhiên đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời, “Jungkookie?”
Chỉ chờ đến đó, bạn khóc hu hu qua điện thoại, giống như bọn trẻ con bị bắt nạt đang mách mẹ.
“Làm sao vậy? Jungkook từ từ, có chuyện gì kể anh nghe.”
Bạn nuốt xuống một cái như kìm lại, sau đó nói lí nhí, “Em tưởng anh sẽ không thèm nghe máy nữa.”
Tiếng cười của người ta vang lên làm bạn thấy nhẹ lòng hơn nhiều, người ta bảo, “Không có đâu, anh sao lại không nghe máy chứ? Tại vừa rồi anh ở trong nhà tắm nên không nghe thấy tiếng chuông.”
“Anh không giận em à? Hôm qua em đấm anh mà.” Bạn cũng thẳng thắn thật…
“Cái đấm đấy thì nhằm nhò gì.” Người ta bảo thế, sự thật là một tay vẫn đang dùng đá chườm mắt. “Anh còn sợ Jungkook kì thị anh.”
“Em không có…” Giọng bạn líu ra líu ríu.
Người ta lại cười, hỏi bạn, “Jungkook đang ở đâu thế?”
“Em đang ở nhà.”
“Thế Jungkook ra công viên gần nhà em đi. Đợi xíu anh qua giờ đây.”
Sau khi tắt máy, bạn nghĩ, hình như có chỗ nào đấy không đúng… sao người ta biết địa chỉ nhà bạn mà đến?
Bạn à, bệnh “thích Jungkookie tới mức biến thái” không phải chuyện đùa đâu.
—
Kết quả là, người ta không ăn bánh kem bạn đưa, người ta chỉ mè nheo đòi bạn nói rõ có thích người ta hay không thôi.
Tất nhiên là bạn không thừa nhận đâu, đàn ông con trai ấy mà, mấy cái chuyện ngại ngùng quá tốt nhất không nên nói ra làm gì.
Người ta thấy bạn không chịu nói thì cũng ngậm ngùi cho thôi. Sau đó lợi dụng đòi cầm tay các kiểu.
Sau đó mọi chuyện dường như lại bình thường trở lại, không khác trước khi người ta tỏ tình với bạn là bao. Người ta thì vui ra mặt rồi, lúc bình thường thì tỏ vẻ anh lớn khóa trên, lúc có hai người thì mè nheo rồi bám dính lấy bạn. Đôi khi người ta cũng dẫn bạn đến phòng tập của câu lạc bộ, thi thoảng còn ngẫu hứng dạy bạn vài động tác.
Nhưng kể từ khi dạy Toán cho bạn, bởi vì phát hiện số kiến thức bạn hỏng, người ta nhất quyết không dẫn bạn đến phòng tập nữa, bảo bạn cuối học kì điểm Toán phải vượt qua điểm năm mươi thì kì sau mới nghĩ đến chuyện cho bạn tới phòng tập.
“Em đi casting là được! Anh đừng hòng cấm em tới phòng tập!”
Ái chà, mạnh mẽ gớm. “Jungkook à, em quên ai là đội trưởng câu lạc bộ nhảy sao?” Người ta là người quyết định ai trượt ai đỗ đấy.
Thế là chiều thứ sáu hàng tuần, bạn ngoan ngoãn theo người ta lên thư viện học bài, lấy mốc điểm năm mươi môn Toán làm mục tiêu phấn đấu.
Người ta cũng không phải ngồi một bên nhìn bạn tự sinh tự diệt. Không những chỉ bài cho bạn, mà còn đều đặn cổ vũ bạn bằng rất nhiều loại bánh kem. Chỉ là, hình như người ta và anh Seokjin có khả năng trở thành bạn tri kỉ. Bởi vì…
“Jungkookie à, nói xem có thích anh Jimin không?”
“Cho em bánh…”
“Hửm? Có thích anh không?”
“Anh này buồn cười thế em không nói đâu! Mang bánh đây cho em!”
“Sao hả Kookie? Em thích anh Jimin hả?”
“Thích! Thích lắm!”
Sau này còn định cùng anh đi biểu diễn nhảy khắp thế giới, không thích là không thích thế nào!
/151228/
Bánh dango